TRUYỆN CỔ TÍCH VỀ LOÀI NỬA CUA NỬA ỐC
Ốc mượn hồn – loài vật nhỏ bé mang trong mình biết bao câu chuyện cổ tích, khiến cho bao thế hệ trẻ em không khỏi tò mò, thích thú. Nó cũng gắn liền với tuổi thơ nhiều người khi những con ốc mượn hồn được bày bán ở cổng trường trước kia.
—
Ngày xửa ngày xưa …
Một ngôi làng nhỏ bên bờ biển …
Một cô gái … mạnh mẽ, nhiều ước mơ, luôn vui cười trước mặt mọi người. Nụ cười của cô khiến mọi người xung quanh bị cuốn hút và cảm thấy niềm vui như gần ngay bên cạnh.
Một chàng trai … mập mờ và hay nghĩ ngợi đa chiều. Bên anh, mọi người có thể chia sẻ và cảm nhận được sự an ủi ấm áp mà không phải lo lắng … Không phán xét, không chê trách, những ý tưởng đôi khi kỳ quặc của anh làm người ta thấy ấm lòng (dù đôi lúc họ như quên rằng anh cũng là một con người sống).
Họ chơi thân với nhau, cô gái và chàng trai.
Họ chơi thân với nhau dù bắt đầu từ những cuộc đấu khẩu.
Bên chàng trai, cô gái tìm thấy một vòng tay ấm áp, một chỗ dựa cho những lúc yếu mềm. Anh hiểu cô và giúp cô cảm nhận được những khoảng lặng của chính mình.
Bên cô gái, chàng trai cảm thấy bình yên và cảm nhận được gì anh đã để mất. Hiểu sâu những suy nghĩ của cô, anh như sống lại nhưng suy nghĩ trong sáng, thuần khiết giàu mơ ước của một thời đã qua.
Họ chơi thân với nhau, đơn giản và chỉ có vậy thôi.
Càng hiểu cô gái, chàng trai càng cảm thấy muốn gắn bó và yêu thương cô, từ lúc nào đó trong trái tim anh đã nhen nhóm tình yêu với cô. Nhưng thói quen, thói quen che giấu bản thân, thói quen nghĩ một đằng thể hiện một nẻo, khiến anh không thể tiến xa hơn khi cô rất khó cảm nhận và hiểu con người thật sự của anh đằng sau sự mập mờ dày đặc.
Cô gái chỉ coi anh là một người bạn hoặc như một người anh trai. Cô cảm thấy anh khó hiểu và không đáng tin cậy từ những gì anh thể hiện bên ngoài. Bên anh, cô cảm nhận được sự ấm áp và cả yêu thương nhưng cô sợ và né tránh điều đó, cô đã từng mất lòng tin và rất khó tìm lại …. Không những thế, cô giàu ước mơ và muốn đạt được điều đó nhưng biểu hiện của anh lại khiến cô nghĩ anh chỉ là một kẻ nhu nhược, kém cỏi …
Cuộc sống trôi qua, họ vẫn là những người bạn của nhau.
Cô gái đã ra đi để tìm cách hoàn thành mơ ước của mình. Khi mệt mỏi hoặc chán nản, khi mềm yếu hoặc vấp ngã, dù muốn có một điểm tựa, cô vẫn cố gắng một mình gượng dậy. Có đôi khi cô muốn trở về để có thể nép vào lòng chàng trai, để được chia sẻ và mềm yếu … nhưng cô lại tìm mọi cách né tránh và vượt qua.
Chàng trai nhớ cô gái nhưng không thể ở gần. Dẫu biết mình thật lòng yêu cô nhưng anh hiểu anh rất khó giúp cô đạt được ước mơ, hoài bão … anh chỉ có thể là một chỗ dựa cho cô khi mềm yếu. Không ở bên nhưng anh vẫn cảm nhận được những khó khăn, vất vả mà cô đang cố vượt qua. Mỗi lúc nhớ cô, anh lại ngồi tựa vào tảng đá bên bờ biển, nơi ngày xưa cô nép vào anh để được chở che, chia sẻ …
Cho đến một ngày …
Mệt mỏi, buồn chán và cô đơn … , cô gái tìm về chốn cũ, tìm về người con trai ngày xưa để có thể lại nép vào lòng anh, để có thể được mềm yếu, chở che … anh đã không còn ở đó nữa. Tìm ra bờ biển, tìm ra tảng đá ngày xưa, cô chỉ thấy một hình bóng đã in sâu vào vách đá, dáng ngồi cô đơn đang dõi mắt ra xa, tất cả chỉ còn là vết lõm như dáng anh ngồi. Cô đơn, lòng chỉ muốn khóc, cô ngồi thu mình nép vào hõm đá… Một cảm giác ấm áp từ từ len lỏi khắp người cô, hõm đá tưởng chừng lạnh ngắt nhưng lại như làm cô nóng lên khi dựa vào khiến cô nhớ lại khi được anh ôm vào lòng … Lẫn trong tiếng gió, lẫn trong tiếng sóng biển, cô như nghe thấy tiếng anh yêu thương nhắn nhủ .. “anh đã yêu em từ lâu nhưng anh biết anh không giúp em đạt được mơ ước, anh chỉ có thể giúp em một chỗ dựa để mềm yếu. Mỗi khi em mệt mỏi, anh chỉ mong em dựa vào anh và tìm thấy sự sẻ chia …. từ vòng tay ấm nóng yêu thương của anh” … Ngỡ ngàng, cô chợt nhận ra anh chính là người cô đang tìm kiếm bấy lâu nay, anh hiểu cô và lo lắng cho cô nhưng cô đã không dám tin và muốn né tránh anh … Ép sát hơn vào hõm đá, cô mơ màng nghĩ đến anh và thiếp đi.
Nhiều năm sau …
Nơi bờ biển xuất hiện một loài tôm giấu mình trong vỏ ốc, lớp vỏ ốc rắn chắc như yêu thương, che chở phần mềm yếu cho nó thể hiện sự mạnh mẽ, rắn rỏi … Mọi người vẫn thường gọi nó là “ốc mượn hồn” nhưng với dân làng thì đó là chính là chàng trai và cô gái ngày xưa giờ đây đã được ở bên nhau, chàng trai vẫn như lớp vỏ ốc cứng rắn bên ngoài để chở che và làm chỗ dựa cho cô gái thể hiện mình….
TRUYỆN NGẮN ỐC MƯỢN HỒN
Cái thời xa lắc ấy, Cua vẫn là Cua và Ốc còn là Ốc.
Ốc lê la kiếm ăn dọc bãi biển. Cua cũng vậy. Cả hai tuy chẳng khá giả gì, nhưng cần cù chịu khó nên cũng đủ ăn.
Một hôm biển động, sóng đánh dữ, Ốc không bò đi đâu được, đành nằm một chỗ ao ước: “Giá mình có được tám cẳng hai càng như Cua…”
Trong khi ấy, thực ra Cua cũng đang phải bấm bụng nằm nhà. Lão thầm ghen tỵ: “Ta mà có cái nhà kiên cố như Ốc, thì sóng thế chứ sóng nữa ta cũng cóc sợ!”
Tuy vậy, khi biển lặng sóng yên, Ốc đã tìm đến Cua trước để bày tỏ thiện chí của mình: “Thưa bác Cua kính mến, tôi định hợp tác làm ăn với bác, như thế, như thế…”
Lão Cua độc ác chỉ chờ có vậy. Nhưng lão vẫn làm ra vẻ đắn đo suy tính. Lát sau mới thủng thẳng ra giọng ban ơn: “Thôi được, chiều ý anh. Nhưng trước hết, anh hãy mở cửa ra để tôi vào xem xét bên trong chút đã.”
Ốc khờ dại tưởng thật, vội vàng há miệng, mở toang cửa cho Cua lách vào. Sau đó, mọi việc xảy ra đúng như nó phải xảy ra đối với một ông chủ nhà thiếu cảnh giác: Cua chén sạch cả ruột gan Ốc, chỉ chừa lại có mỗi cái vỏ.
Chiếm được căn nhà vỏ ốc kiên cố, lão Cua rất lấy làm đắc ý. Việc săn bắt cũng như tự vệ của lão thuận tiện hơn nhiều. Một thời gian dài, chỉ cần nấp kín trong nhà chờ con mồi vô tình đi ngang qua là lão vụng càng vồ phắt!
Song, hiểm họa cũng đã đến mà lão không hề hay biết.
Hôm ấy, nằm ườn mãi trong nhà đến phát ớn, lão định bò ra ngoài dạo chơi quanh quẩn cho quây khỏa. Vừa nhoài nửa người ra khỏi miệng vỏ ốc, lão bỗng thấy nửa người sau đau nhói. Cố sức giẫy dụa, lão vẫn không sao rút được nửa người sau ra. Hóa ra cái nửa ấy quen nằm cuộn tròn lâu ngày một chỗ, nay đã teo lại và mềm nhũn, dính chặt vào bên trong vỏ ốc.
Từ đấy, đi đâu lão Cua tàn tật cũng phải nghiến răng vác theo người cả ngôi nhà kềnh càng. Chả cần sóng to gió lớn, chỉ cần bạn bước chân tới gần thôi là lão đã co rúm người lại, chui tụt vào trong vì sợ hãi và xấu hổ.
Cua chẳng ra cua, ốc không ra ốc!
Dân biển chúng tôi đặt tên cho loại vật kỳ quái ấy là ỐC MƯỢN HỒN.